Trong không gian chỉ có hai người, Phó Như Hối lắng nghe Sở Dung thì thầm và khi Sở Dung dứt lời, ánh mắt anh sáng lên nhìn Phó Như Hỗối: "Nào? Sao rồi? ổn chứ?" Phó Như Hối suy tư: "Ừm... Em nghĩ thật sự có thể như vậy sao?" Sở Dung bỗng nhiên nghiêm mặt: Không tin à?” Phó Như Hối mỉm cười: "Tin, tin mà. "Được thôi." Sở Dung ném ánh mắt sang anh: "Họ nhắm đến anh chắc chắn rồi."

Phó Như Hối đáp một cách miễn cưỡng: "Nhưng cách làm đó phải chăng hơi tự tìm thất bại?”

Sở Dung trả lời: "Biết được sự thật không như thế là đủ.' "Vậy... chỉ cân hình thức thôi, không cần quá thật đúng không?”

"Khi đến lúc sẽ bàn tiếp." Sở Dung xoa tay: Ngày mai vừa vặn là thời cơ tốt, không phải anh nói vũ hội nhà Phí Tưu sẽ có rất nhiều bạn bè các anh quen biết tới sao? Trường hợp này vừa vặn thích hợp mượn đề tài để nói chuyện của mình." Việc dùng cụm "Mượn đề tài để nói chuyện của mình" này làm cho Phó Như Hối có hơi không nói nên lời nhưng xét thấy Sở Dung đã xắn tay áo lên, dự định dùng cách của mình khiến đối phương phải trả giá đắt, Phó Như Hối cũng đành phải dùng cách của mình ủng hộ.

"Vậy... cuối cùng có nên hôn thêm một cái không?” Phó Như Hối cầm ngón tay Sở Dung, nhếch mày hỏi.

Sở Dung e dè đáp: "Cũng được.

Phó Như Hối mỉm cười, nhắm mắt cúi đầu và hôn. Thời tiết ngày hôm sau không mấy thuận lợi, mặt trời khuất sau đám mây từ sáng sớm, không khí oi bức khiến người ta khó thở.

"Như Hối, cậu đến rồi đấy." Chiêu hôm đó, Phó Như Hối và Sở Dung đến như đã hẹn, gia đình họ Phí ở phía Đông thành phố, gia đình họ Phó ở phía Tây, lái xe mất vài giờ. Bởi vì hôm nay Phó Như Hối đã thay đổi cho bản thân phong cách tươi sáng và mới mẻ hơn, cho nên đã để Lý Chí Triệu lái xe. Hai cục bột nếp nhỏ Phó Niên và Phó Dư như ước nguyện được mặc bộ âu phục trắng tinh, giống như những quý ông nhỏ thanh lịch.

Có lẽ do cách ăn mặc mà hôm nay Phó Dư vốn hoạt bát, năng động bỗng đặt hai tay lên đầu gối, trật tự ngồi bên cạnh Phó Niên một cách lạ lùng, thê sẽ giữ vững khí chất thanh lịch của bản thân đến cùng. Phó Niên từ sáng sớm đã mơ màng buôn ngủ, thời gian ngồi trên xe quá lâu nên cậu đã xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngủ trên xe được mấy giấc.

"Anh ơi, mình đến nơi rồi này." Trái ngược với Phó Niên, Phó Dư không hề ngủ, thậm chí cậu còn đảm nhận luôn nhiệm vụ đánh thức Phó Niên.

Phó Niên dụi dụi mắt, chật vật nâng mí mắt lên, ngoài cửa sổ, biệt thự của nhà họ Phí đã hiện ra ngay trước mắt, Lý Chí Triệu đang chầm chậm lái xe đi vào cổng lớn. Ngoài cửa nhà họ Phí có rất nhiều loại xe với đủ kích thước màu sắc đang đỗ ở đó, tuy nhiên chỉ có một số ít được lái vào bên trong.

Khách mời đến dự tiệc tại nhà họ Phí không chỉ là những người nổi tiếng trong giới thượng lưu mà còn có nhiều bạn bè do chính anh ta mời. Và bạn của bạn cũng mang theo bạn, cuối cùng số lượng khách vượt xa kế hoạch ban đầu của Phí Tưu.

Là bạn thân suốt hơn hai mươi năm, nhà Phó Như Hối được Phí Tưu chính thức đón tiếp. Đây cũng là lần đầu tiên Sở Dung gặp Phí Tưu, mặc dù Phó Như Hối nói rằng Phí Tưu đã từng đến dự đám cưới của họ nhưng Sở Dung lại không nhớ chuyện đó.

Phí Úc, thiếu niên bướng bỉnh ngày nào giờ trở nên ngoan ngoãn đứng bên cạnh Phí Tưu, hai anh em trông khá giống nhau, nhất là đôi mắt và môi, như thể được tạc từ cùng một khuôn. Phí Tưu trông có vẻ già hơn Phó Như Hối một chút nhưng cũng vô cùng đẹp trai. Anh ta mặc một bộ âu phục màu xám đậm, phong độ ngời ngời đứng bên xe chào đón họ. Phí Úc lại là thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành, cả người đều màu đen, biểu cảm trên gương mặt có lẽ đã được tận tình dạy bảo rồi, mặc dù vẫn có thể nhìn ra được sự miễn cưỡng trong đó nhưng nói chung là vẫn vô cùng ôn hoà.

1.13248 sec| 2399.133 kb